*******************
12h đêm, hai anh em gặp nhau ở chân cầu
thang. Anh nhận thấy đã rất lâu mình mới gặp nhau. Em ít bạn, nhưng chơi được với
anh.
Nói dễ hiểu, em quái tính, em lập dị, nhưng
gặp em anh thoải mái, anh dãi bày được mọi thứ. Có lẽ 1 phần đó, em lại giống
em trai anh em gái ạ !
Nhưng em gầy, anh nhận ra bởi đó là sự căng
thẳng mà em đang tranh đấu, là sức ép bản thân em và anh phải chịu đựng để tồn
tại ở thành phố, nơi mà những người tỉnh lẻ hơn bao giờ hết họ khát khao lập
nghiệp, để có địa vị, danh vọng hay đơn giản...thoát nghèo.
Where there is desire
There is gonna be a flame
Where there is a flame
Someone’s bound to get burned
But just because it burns
Doesn’t mean you’re gonna die
You’ve gotta get up and try try try
Gotta get up and try try try
You gotta get up and try try try
There is gonna be a flame
Where there is a flame
Someone’s bound to get burned
But just because it burns
Doesn’t mean you’re gonna die
You’ve gotta get up and try try try
Gotta get up and try try try
You gotta get up and try try try
Translate:
"Khi chúng ta
biết nuôi mơ mộng
Thì cuộc đời sẽ luôn rực
lửa
Khi có ngọn lửa nổi lên
Chắc rằng ai đó phải
bị bỏng
Nhưng chỉ vì nó đau rát
Không có nghĩa là
ta sẽ chết
Ta phải biết đứng lên và cố gắng ...
Đứng lên và cố gắng !"
Bật
Công việc khó, môi trường khó, con người
khó, anh em thừa hiểu chúng ta đủ nghị lực, đủ tình yêu, đủ bất chấp để làm việc
một cách nghiêm túc, cho dù đôi khi đó là bỏ tiền túi để có hiệu quả cho sản phẩm
của mình làm ra. Đúng, khi ta thật ngu ngốc để sống với ý thích của riêng mình
trong mắt kẻ khác chỉ là đứa dở hơi, nhưng anh vui khi em vẫn có điều đó. Và
chúng ta Bật, Bật tất cả những hiểm
họa đang khiến sự thích thú trong công việc, sự tin tưởng hay chí ít là tình cảm
con người với con người đang phai tàn vì lợi ích.
Em biết không, anh nhận ra tính cách của
mình đã thay đổi, nó là xu hướng của tự nhiên, anh đọc nhiều sách, họ viết rất
đúng, mình đang là chính họ ở những thời điểm mà họ chịu những sức ép công việc
tương tự mình. Nhưng vớ vẩn, chúng chỉ là mớ lý thuyết. Cái chúng ta cần có lẽ
vẫn là Bật, phải Bật chính bản thân mình, đừng để sự mềm
yếu làm giấc mơ của mình lụi tàn em ạ, bởi…em đang đánh thuế chính giấc mơ của
mình.
Hay nghĩ tới những người mẹ của chúng ta, nghĩ tới chiếc xe đạp mẹ đạp hàng ngày, chúng ta đã lớn khôn từ đó, chúng ta có được tình yêu và hy vọng từ đó. Và đừng quên những giọt mồ hôi của cha trong công xưởng dù nắng cũng như mưa vẫn vất vả mệt nhoài, từng vệt bụi than vẫn vương trên má.
Vì thế, chúng ta đừng nghĩ mà hãy làm em nhé !
P/s: Chúc em và anh sớm có thể cùng nhau Sống
Được Làm Nghề !
Thái Linh - HN, ngày mưa tháng 8.